CẢM
XÚC
CỦA
CÔ
GIÁO
TRẺ
KHI
LẦN
ĐẦU
LÀM
CHỦ
NHIỆM
Tôi
đến
với
nghề
giáo
không
phải
là
một
cái
gì
đó
tình
cờ
hay
bởi
sự
định
hướng
của
gia
đình.
Tôi
đến
với
nó
bằng
niềm
đam
mê
thực
sự
được
ấp
ủ
khi
còn
là
một
cô
nhóc
học
lớp
8.
Mọi
người
bảo,
cái
gì
xuất
phát
từ
đam
mê
cũng
đáng
được
trân
trọng.
Tôi
trân
trọng
điều
đó.
Mấy
năm
trong
trường
đại
học,
qua
nhiều
kì
kiến
tập,
thực
tập,
rèn
luyện
tại
trường
phổ
thông,
ánh
mắt
ngây
thơ,
nụ
cười
thánh
thiện
của
các
trò
ngày
càng
nuôi
lớn
tình
yêu
trường,
lớp,
yêu
nghề
giáo
trong
tôi,
càng
làm
tôi
say
mê
hơn
với
sự
nghiệp
trồng
người.
Nhiều
người
bảo:
Đi
dạy
mà
không
làm
chủ
nhiệm
thì
thật
buồn.
Có
lẽ
vậy.
Nhưng
làm
một
giáo
viên
chủ
nhiệm
không
hề
đơn
giản
mà
cần
trang
bị
cho
mình
kiến
thức,
kĩ
năng
đứng
lớp,
kinh
nghiệm
giảng
dạy
với
bao
nhiêu
thứ
khác
nữa.
Nó
lại
càng
trở
nên
khó
khăn
với
những
giáo
viên
trẻ
cả
về
tuổi
đời
và
tuổi
nghề
như
chúng
tôi.
Ấy
vậy
cho
nên,
không
dưới
một
lần
tôi
đã
đọc
được
những
bài
báo
nói
về
tình
trạng
giáo
viên
trẻ
mắc
“hội
chứng”
sợ
làm
chủ
nhiệm.
Tôi
cũng
không
ngoại
lệ.
Nhận
tin
năm
học
2015
-
2016
được
phân
công
làm
công
tác
chủ
nhiệm,
trong
tôi
bao
nhiêu
cảm
xúc
lẫn
lộn.
Vui!
Có
lẽ
mình
đã
có
được
một
niềm
tin
nhất
định
của
nhà
trường.
Lo!
Vì
mình
chưa
nhiều
kinh
nghiệm,
liệu
có
hoàn
thành
nhiệm
vụ?
Nếu
các
ngành
sản
xuất
vật
chất
người
ta
cho
phép
có
sản
phẩm
lỗi,
hoặc
lỗi
có
thể
sửa.
Sản
phẩm
của
giáo
dục
là
con
người,
sơ
suất
là
không
thể
chấp
nhận
được.
Mấy
đêm
liền
trằn
trọc
không
ngủ
được.
Đã
có
những
lúc
trong
đầu
xẹt
qua
ý
nghĩ:
hay
là
xin
rèn
luyện
thêm
vài
năm
mới
làm
chủ
nhiệm?
Nhưng
lại
nghĩ
ai
chả
có
lúc
ban
đầu
bỡ
ngỡ,
tôi
quyết
tâm
học
hỏi,
tìm
hiểu
công
việc
qua
nhiều
nguồn
thông
tin,
qua
đồng
nghiệp
có
kinh
nghiệm.
Tôi
háo
hức
chờ
ngày
gặp
khóa
học
sinh
đầu
tiên
trong
cuộc
đời
làm
chủ
nhiệm
của
mình.
Ngày
ấy
cũng
đến.
Cái
thời
khắc
bước
vào
lớp,
đứng
trước
mặt
40
học
sinh
sau
này
sẽ
như
những
người
thân
trong
một
gia
đình,
thú
thực
tôi
hơi
run
và
bối
rối.
Giáo
viên
chủ
nhiệm
thì
cần
phải
tạo
cái
uy
ngay
từ
đầu,
trong
lòng
nhủ
vậy
nên
tôi
khá
nghiêm
khắc.
Nhìn
những
gương
mặt
phấn
khởi
xen
lẫn
lo
lắng,
bỡ
ngỡ
bên
dưới,
những
cảm
xúc
ngày
đầu
bước
vào
trường
THPT
chợt
ùa
về
trong
tâm
trí
tôi.
Tôi
nở
một
nụ
cười
thật
tươi,
động
viên
các
em
giới
thiệu
về
bản
thân,
rút
ngắn
đi
khoảng
cách
cô
-
trò
và
để
các
bạn
trong
lớp
bước
đầu
hiểu
về
nhau.
Thấy
các
em
vui
vẻ,
mừng
ra
mặt
và
khá
ủng
hộ
nên
tôi
thấy
nhẹ
cả
lòng!
Thế
là
niềm
vui
đầu
tiên
bắt
đầu
được
nhen
nhóm,
đã
giúp
tôi
thêm
nghị
lực
để
bước
vào
công
việc
của
mình…
Thấm
thoắt
một
tháng
trôi
qua,
có
những
buồn
vui
xen
lẫn,
nhưng
cũng
chính
vì
vậy
mà
cô
trò
hiểu
nhau
hơn.
Cảm
xúc
rõ
rệt
nhất
trong
tôi
có
lẽ
là
ngày
hội
thể
thao
vừa
qua.
Nhìn
các
trò
cố
gắng
hết
sức
trong
các
hoạt
động,
không
quản
ngại
khó
khăn
gì;
nhìn
các
trò
hò
reo
cổ
vũ,
động
viên
nhau;
những
cái
ôm,
những
cái
đập
tay,
vỗ
vai
sao
mà
yêu
đến
thế!
Vậy
là
bài
học
đầu
tiên
tôi
muốn
các
em
nhớ:
đoàn
kết
sẽ
làm
nên
sức
mạnh
đã
giúp
các
em
gần
lại
với
nhau,
đã
dần
xây
dựng
được
một
ngôi
nhà
vui
vẻ,
đầy
ắp
tình
thân
và
tiếng
cười.
Tôi
phải
cố
gắng,
cố
gắng
thật
nhiều
và
không
ngừng
để
khẳng
định
mình
có
tiến
bộ
không
những
về
năng
lực
chuyên
môn
mà
còn
là
khả
năng
làm
một
giáo
viên
chủ
nhiệm.
Dù
phía
trước
tôi
biết
còn
nhiều
khó
khăn,
thử
thách
nhưng
với
nhiệt
huyết
tuổi
trẻ,
với
sự
đam
mê,
tôi
hi
vọng
vào
một
ngày
mai
tươi
sáng.
Trên
con
đường
thành
công
không
có
chỗ
đứng
cho
những
kẻ
lười
biếng!
Chúng
tôi
sẽ
cố
gắng
góp
một
phần
công
sức
bé
nhỏ
của
mình
xây
dựng
mái
trường
THPT
Thạch
Bàn
vững
mạnh,
chất
lượng
và
đầy
ắp
tin
yêu.
Cô
giáo:
Nguyễn
Thị
Thảo-
GVCN
lớp
10A9